Xăng … có thể cạn, lốp … có thể mòn, nhưng số máy, số khung thì không bao giờ thay đổi.
[Sức Sống Mới] - Admin – [Bá Tước]
Hiện Đang:
Sao : Con giáp : Xu SSM : 227218 Được Thanks : 40 Chức vụ: : Quản trị viên Châm ngôn : Xăng … có thể cạn, lốp … có thể mòn, nhưng số máy, số khung thì không bao giờ thay đổi.
Tiêu đề: Tôi đã quên... hay tôi không muốn nhớ!
Tiêu đề:
Thế là kỳ thi học kỳ II như ngày bình thường đã trôi qua và chúng tôi đang chờ kết quả sau 4 ngày nữa.
Trong tôi bây giờ chẳng có 1 chút gì nghĩ đến kết quả ra sao cả. Vì từ khi bắt đầu con đường học tập của tôi, tôi không bao giờ biết đặt con điểm lên tất cả mọi thứ. Tôi cứ mãi miết chạy theo những cái suy nghĩ hiện tại của tôi mà chẳng nghĩ đến tương lai sẽ như thế nào. Tôi chán học bài hơn là chơi đàn, tôi chán làm bài tập hơn những bài thực hành trên máy tính trên điện thoại , không thích suy nghĩ về sách vở mà lại đâm đầu vào những phần mềm máy tính,thích đặt ra những mục tiêu táo bạo những lại bỏ cuộc giữa chừng... Tôi thật tệ phải không bạn?
Đã bao lần tôi tự hỏi bản thân mình đang làm gì vậy? Mỗi lần hỏi như vậy là lúc tôi thấy mình tệ nhất và hành động như phản xạ tự nhiên của tôi là chói bỏ nó, phủ nhận nó, cố gắng quên nó,...để rồi khi phải hỏi lại lần nữa tôi phải nhận lấy những đau khổ, tuyệt vọng.
Có rất nhiều ý kiến khác nhau xoay quanh con điểm trong học tập. Cũng như một số người con điểm đối với tôi chả là gì cả, dù điểm có như thế nào đi nữa tôi cũng chẳng cảm thấy vui, đối với tôi sự thật mới là quan trọng, nhưng khi nhìn nó tôi lại thấy buồn, mà không biết vì sao mình buồn, phải chăng tôi đã ngu ngốc nhìn nhận con điểm 1 cách phiến diện ?
Tôi đã từng mơ tôi sẽ trở thành một kiến trúc sư tài ba, tôi đã thiết kế và vẽ ra một bản kế hoạch thật chi tiết và cảm thấy thật hoàn hảo,nhưng sau đó tôi lại xếp nó lại và cất vào một chiếc hộp mà tôi sẽ không bao giờ lấy ra. Tôi là người dễ bị hoàn cảnh thay đổi, thay đổi cá tính, thay đổi tâm trạng, thay đổi cảm xúc, và lãng quên cả ước mơ lớn nhất của mình...Một người không có ước mơ thì họ sẽ sống trong cái xác tầm thường, bạn đã nghĩ vậy phải không?
Thật là khó để làm được những gì mình nghĩ, và tôi rất thần tượng những người đã đặt ra mục tiêu và kiên trì theo đuổi mục tiêu đó. Tôi thấy mình thật thấp kém và bé nhỏ hơn họ. Tôi không biết làm sao để thoát ra khỏi cái hộp bằng sắt đang giam giữ tôi, làm thế nào để tôi với tay tôi ra khỏi cái cửa sổ nhỏ hơn cả lòng bàn tay? Làm sao tôi nhận thức được thời gian và hiểu được chính mình vì tôi bây giờ chẳng thể nào biết được bên ngoài cái cửa sổ đó là sương hay nắng!
Thôi, viết nhiêu đó thôi tôi cũng cảm thấy mình thật dư thừa rồi! Tôi rất cần 1 sự chia sẽ mặc dù tôi đã thấy một con đường nhưng chẳng thấy dấu chân của một người nào cả? Bạn có thể giúp tôi không?
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tôi đã quên... hay tôi không muốn nhớ!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu Tầm). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan. * Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui. * Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.